Tra Cứu

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy văn tự sự ngắn gọn hay nhất

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy với 4 bài văn mẫu hay chọn lọc từ các bài văn đạt điểm cao trên toàn quốc sẽ giúp các em làm tốt bài tập làm văn sắp tới.

Kiều ở lầu Ngưng Bích là một trong những đoạn trích nổi bật trong tác phẩm Truyện Kiều. Đoạn trích này đã lột tả tâm trạng của nàng Kiều trong những ngày tháng ở lầu Ngưng Bích với những hoàn cảnh éo le, tâm trạng cô đơn, buồn tủi của mình khi bị giam lỏng ở đây.

Đề bài: Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy
Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy

Gợi ý cho các em: Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy – Mẫu 1

Trong không gian tĩnh mịch và không rõ thực hư, từ nơi đâu đó phát ra tiếng khóc của 1 người con gái. Chỉ trong một phút giây thoáng qua, bao nhiêu nỗi đau đớn, đáng thương cùng sự oan nghiệt của số phận, tất cả thông qua tiếng khóc, len lỏi vào trái tim tôi, làm tôi mủi lòng theo. Trái tim tôi đã đưa ra lời phán quyết, nó không cho phép tôi làm ngơ người con gái đó.

Cái không gian vốn mơ hồ giờ đây đã thay đổi, hình ảnh và màu sắc của sự vât xung quanh đang dần một hiện rõ ra trước mắt tôi. Tôi trông thấy mình đang ở trong một căn phòng có lối bày trí cổ xưa. Nơi này dường như là một phần của một tòa lầu cao, từng đợt gió thỏi lướt qua mặt tôi, cái lạnh của nó giống như những hạt bong bóng nhỏ, đọng lại và lan tỏa trên da mặt. Nhìn ra ngoài mới thấy một vùng biển rộng và mênh mông, ở phía xa xa hơn, có thấp thoáng hình dáng của vài con thuyền, thế nhưng sự “thấp thoáng” của nó lại làm cho khung cảnh nơi đây càng trở nên đìu hiu và đượm buồn hơn nữa. Tôi bất chợt nhận ra có một người con gái đang ngồi trên ghế, đôi mắt nàng trông nơi xa xăm, gương mặt tuyệt thế, kiêu sa chứa đầy nỗi buồn khiến cho hoa cỏ, và mọi sự vật xung quanh cũng phải buồn khổ theo nàng. Nàng khóc, sự tủi thổ và cơn tuyệt vọng đang dần xâm chiếm nàng. Nàng khóc, từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, phát tán hạt giống muộn phiền. Tôi cất bước chân, tiến đến gần vị giai nhân khuynh quốc khuynh thành kia.

– Nàng ơi, sao nàng lại khóc? – Tôi hỏi.

Nhẹ nhàng đưa chiếc khăn tay thấm đi những dòng nước mắt chảy dài trên má, nàng quay sang nhìn tôi rồi bỗng nhiên sốt sắng:

– Kìa em, cớ chi em lại đến đây? Ta đã được định sẵn phải chôn vùi tuổi xuân ở lầu Ngưng Bích này rồi, chả lẽ ông trời lại muốn đày đọa thêm một người khác nữa, khiến em cũng phải chịu cảnh khổ như ta?

– Nàng không thiết phải lo lắng cho ta. – Tôi nói.

– Em à, em từ đâu đến đây? – Nàng hỏi tôi.

– Là ông trời, ngài từ trên cao kia nhìn thấy nàng buồn tủi nên đã phái ta đến để tâm sự cùng nàng.

Tôi không biết nàng có tin lời tôi hay không, nhưng mà giờ đây nàng ta đang buồn bã, niềm mong mỏi duy nhất là có ai đó để thổ lộ cùng, dù tôi có nói dối, thì cũng đã có sao. Nàng chấp nhận tin tưởng và trò chuyện cùng tôi. Qua vài ba câu giới thiệu, tôi biết được nàng chính là Thúy Kiều, nàng Kiều tài sắc vẹn toàn nhưng số kiếp bạc mệnh trong Truyện Kiều của Nguyễn Du đấy thôi! Vì gia đình chịu hàm oan, nàng phải bán mình để có tiền cứu cha và em trai. Cay đắng thay, Mã Giám Sinh – kẻ rước nàng về nhà không lâu sau đó lại bán nàng vào chốn thanh lâu, sau khi biết mình bị lừa vào lầu xanh, Kiều uất ức định tự vẫn. Tú Bà vờ hứa hẹn đợi Kiều bình phục sẽ gả chồng cho nàng vào nơi tử tế, rồi đưa Kiều ra giam lỏng ở lầu Ngưng Bích. Đối mặt với khung cảnh mênh mông, tấm thân trơ trội một mình nàng đã không thể nén được đau thương.

– Ngày trước cứ nghĩ rằng sẽ được cùng Kim Trọng trọn kiếp phu thê, cả hai đã trao nhau lời thề nguyền, giờ đây ta vì bán mình để chuộc cha và em trai mà phụ bạc chàng, chàng vẫn chưa biết tin ta, cứ ngày đêm mong chờ một cách vô ích. Tuy cha và em trai đã được hồi gia, thế nhưng từ rầy về sau, ai sẽ là người chăm sóc họ? Mùa hè, trời nóng thì có ai quạt cho họ ngủ? Mùa đông giá rét, biết kiếm đâu ra người ấp chiếu chăn. Nghĩ đến người thân, lại trông lại số phận của mình, cuộc đời ta giờ đây cũng lênh đênh, vô định như những cách hoa kia, hoa thua sức nước, để mặc gió thổi, sóng cuốn mà phó mạng cho trời. – Nàng thút thít kể lể.

Tôi không hiểu vì sao, một cảm giác kỳ lạ vô cùng bỗng nhiên trào dâng trong lòng. Một người tròn sắc, vẹn tài, tâm hồn thanh cao nhưng ông trời lại trớ trêu, đẩy nàng vào bể khố, thiết nghĩ, có ai mà không khỏi động lòng chứ.

– Nàng cớ gì mà phải nhận hết lỗi lầm và buồn đau cho mình. Nàng bán mình là vì tình thân, vì chữ hiếu, há nghĩ Kim Trọng lại hóa người nhỏ nhen mà không hiểu được nỗi khổ của nàng sao? Nàng và phụ mẫu tuy cách biệt mấy phương nhưng nàng vẫn còn em trai, em gái, bọn họ đều tài đức và hiếu thảo như nàng, hà cớ gì lại không chịu làm tròn phận con?

Nghe thấy lời tôi nói, Kiều im lặng và trầm tư một lúc. Rồi nàng khẽ cười nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn ko ngừng ngấn lệ:

– Em nói đúng. Chí ít ra mấy người bọn họ đều đã may mắn hơn ta. Ta hi sinh tấm thân nhỏ bé này, để đổi lại cuộc sống yên bình cho họ thì có đáng gì chứ. Nhưng còn ta, từ nay trở về sau… thật khó mà biết trước. – Nàng buồn rầu.

Đến lúc này, tôi mới nhận ra cái xã hội phong kiến tàn bạo và bất lương bị lên án qua các tác phẩm văn học nó còn thối nát hơn rất nhiều. Người phụ nữ có một vai trò vô cùng quan trọng, nếu không có họ, loài người đã tuyệt chủng từ lâu, họ công ngôn đức hạnh, luôn dành trọn tấm lòng cho cha mẹ, yêu thương người khác, một tấm lòng son sắt, vị tha đến đáng khâm phục, thế nhưng ngày xưa, trong xã hội này, con người chả khác gì loài thú dữ, bọn buôn người bán sắc vì đồng tiền mà làm chuyện gian ác, chúng chỉ xem phụ nữ như 1 món hàng, không hơn ko kém mà thản nhiên giẫm đạp. Số mệnh người phụ nữ quá éo le và gian truân, họ ko đủ sức bảo vệ mình. Đáng ghét hơn, “bình đẳng giới” vẫn chưa thật sự được “bình đẳng”, chế độ trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại “ra mặt” ngay trong thế kỷ 21 này đây và hiện giờ, đồng tiền vẫn ngày đêm ra sức chứng tỏ uy lực của nó, sai khiến người ta làm muôn việc trái lương tâm.

Tôi đưa tay, toan an ủi Kiều thì bỗng nhiên trông thấy cơ thể mình dần mờ đi và sự vật xung quanh cũng bỗng chốc bị phủ đầy bởi một màu đen. Tiếng đồng hồ báo thức khiến tôi bừng tỉnh giấc. Thì ra là mơ, tôi đã mơ gặp Thúy Kiều, một giấc mơ đã khiến tôi phải lặng người đi mà suy ngẫm.

Nói cho cùng, nàng Kiều sau hơn mười mấy năm cũng đã được toàn viên cùng gia đình, kể ra vẫn là một cái kết có hậu, còn tôi đây phải đấu tranh để tôi và những không mắc phải số kiếp như nàng, chúng tôi phải đấu tranh để mơ ước về một thế giới mà cái ác không thể hoành hành nữa.

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy
Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy – Mẫu 2

Em trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi với 3 tiết học văn trên lớp. Hôm nay, cô giáo dạy cho chúng em về bài Kiều ở lầu Ngưng Bích. Hình ảnh nàng Kiều với những cô đơn tủi hổ vẫn ám ảnh trong em. Và bây giờ, ngay cả lúc đã lên giường đi ngủ, em vẫn cứ băn khoăn mãi trong lòng về những cô đơn của người con gái ấy. Trong giấc ngủ, em ngỡ tưởng mình đã bước vào một thế giới thần tiên, người nhẹ bẫng đi. Hóa ra em đã đến một nơi xa lạ nào đó và thấy một người con gái thật xinh đẹp. Nàng đang khóc trong nỗi tuyệt vọng. Em vô cùng bối rối và chợt nhân rag mình đã đến và gặp gỡ nàng Kiều ở lầu Ngưng Bích.

Nhìn nàng khóc em không biết nói gì hơn nên đã đi xung quanh lầu Ngưng Bích này một lần. Dường như những kiến thức trên lớp đã cho em hiểu hơn về thiên nhiên nơi đây dù mới lần đầu đặt chân đến. Đặt mình trong hoàn cảnh này, giữa bốn bề bát ngát xa trông em mới càng thấy thương cho thân phận nàng Kiều. Mọi thứ dường như đều bao la bát ngát, chỉ có nào một mình người con gái ở nơi đây cùng với một chiếc lầu lênh đênh giữa biển và biết cho đến bao giờ nàng mới có thể thoát khỏi nơi giam hãm tuổi xuân. Vầng trăng trên trời soi xuống mặt biển nhưng cũng chẳng thể trở thành người bạn trong cô đơn tủi hổ. Mọi thứ ứ trong không gian dường như cũng lắng đọng trong nỗi buồn của con người.

Thấy Thúy Kiều khóc lâu quá, em tìm đến bên và bảo: Tôi không phải người xấu đâu. Kiều có thể nói cho tôi về những nỗi buồn trong lòng Kiều không? Cô gái bao lâu nay cô đơn dường như không tin rằng có một người bạn đến tâm sự với mình hoặc chính nàng cũng nghĩ mình đang trong một giấc chiêm bao lvà bèn kể cho em về tình cảnh tủi Hổ của mình. Em chưa bao giờ được gặp một người con gái nào xinh đẹp như thế. Ngay cả trong những dòng nước mắt nàng vẫn đẹp như ngòi bút Nguyễn Du đã miêu tả một hai nghiêng nước nghiêng thành. Cô bé kể cho em về mối tình với Kim Trọng bằng một sự hoài niệm và ân hận xa xăm:

_Tôi và chàng Kim đã có lời thề đính ước dưới ánh trăng. Vậy mà ngày nay tôi lại thất hứa trở thành kẻ xấu xa vì khiến chàng mỏi mòn trông chờ. Biết làm gì đây khi cuộc sống của tôi không còn là của chính tôi. Tôi thương chẳng Kim tôi cũng thương cha mẹ già yếu. Nay tôi đã bán mình chuộc cha nên chỉ mong rằng cha mẹ mãi mãi bình an. Sợ rằng hai em ở nhà tuổi còn nhỏ chưa đủ thấu hiểu để chăm sóc cha mẹ già yếu, tôi buồn và khổ tâm lắm! Nhưng đến chính bản thân tôi cũng chưa tìm được cách để có thể cứu vớt chính mình thì biết làm sao để có thể giúp đỡ cha mẹ, giúp đỡ người yêu nơi quê nhà.

Nàng vừa kể vừa khóc đến thương tâm. Tôi biết làm gì đâu ngoài vỗ vai an ủi nàng trong giờ phút ngắn ngủi. Có lẽ nàng ngỡ đây là chiêm bao nên có thể nói hết cõi lòng mình tủi hờn, đau khổ. Nàng kể tiếp cho tôi nghe về những ngày buồn nơi đây:

_Tú bà độc ác đã nhốt tôi ở một nơi chẳng thể chạy trốn, chẳng thể biết nghĩ gì hơn ngoài gặm nhấm nỗi đau. Mỗi buổi chiều tôi chỉ biết nhìn về phía xa xa nơi đó có những cánh buồm với những con người huyên náo- một điều quá xa vời với tôi bây giờ. Mỗi cánh hoa rơi trên mặt nước cũng trở thành một một yếu tố tác động đến tâm lý của tôi, tôi cứ ngỡ cánh hoa kia hay là mình trong thân phận nhỏ bé, tan tác. Rồi những nội cỏ, những chân mây- tất cả mang màu xanh tươi nhưng với tôi chúng đều rầu rầu tâm trạng buồn khổ của những ngày tháng cô đơn. Mỗi lần biển nổi sóng, mỗi khi những tiếng sóng vỗ mạnh vào lầu Ngưng Bích, dù tôi ngồi trên ghế ngồi nhưng vẫn có cảm giác mọi thứ như đang đánh vào suy nghĩ và cảm nhận của tôi. Nỗi đau ấy không còn chỉ là những nỗi đau tinh thần mà còn là một sự hành hạ đầy đau đớn đến thể xác mà chính bản thân tôi không biết làm gì ngoại khóc lóc khổ đau.

_Rồi Kiều cũng sẽ vượt qua mọi đau khổ thôi. Những kẻ ác nhất định sẽ bị trừng trị nên Kiều phải mạnh mẽ lên.

Tôi biết nói vì với người con gái yếu ớt trước mắt mình đây ngoài một niềm tin tưởng.

Chợt tôi giật mình tỉnh giấc. Thì ra chính là tiếng báo thức kêu inh ỏi. Vậy mà tôi cứ ngỡ tôi đã gặp nằng Kiều, tất cả chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ ấy kì lạ mà ý nghĩa. Nước mắt tôi lăn dài, thì ra nước mắt cứ chảy dù là giấc mơ và tôi thêm hiểu, thêm yêu người con gái đáng thương ấy!

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy – Mẫu 3

Thuý Kiều là một cô gái sắc sảo, mặn mà, với đôi mắt trong trẻo như hồ nước mùa thu. Chắc chắn nàng sở hữu một trí tuệ thông minh, một tâm hồn nồng nhiệt, giàu tình yêu thương, một trái tim nhân hậu nhưng đa sầu đa cảm. Nàng kể với tôi rằng, nàng là chị cả trong gia đình họ Vương có ba chị em. Cha và em trai nàng bị triều đình bắt oan, để chuộc cha và em, nàng đã phải bán mình. Nào ngờ Mã Giám Sinh, người bảo mua nàng về làm vợ lại là kẻ dắt mối, buôn thịt bán người, đẩy nàng vào lầu xanh. Tú Bà buộc nàng tiếp khách, nàng đã rút dao tự vẫn nhưng không chết. Nàng bị Tú Bà giam lỏng ở lầu Ngưng Bích, không biết rồi đây tương lai sẽ ra sao.

Trước cảnh lầu Ngưng Bích, trơ trọi giữa không gian, xung quanh không một ngôi nhà, không một bóng người, chỉ có “cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia”, Kiều chỉ biết làm bạn với “non xa, trăng gần”. Nàng luôn thường trực nỗi lòng thương nhớ. Kiều nhớ Kim Trọng, nhớ buổi thề nguyền đính ước, hai người đã cùng uống chén rượu đồng tâm dưới trăng (dưới nguyệt chén đồng), cùng thề ước trọn đời chung thủy. Vậy mà, giờ đây kẻ “bên trời”, người “góc bể”, nàng hình dung Kim Trọng đang “rày trông mai chờ”, thật là uổng phí, hình dung Kim Trọng nhớ mình một cách vô vọng.

Nàng nhớ về chàng Kim với tâm trạng vô vọng đau xót và tự cho rằng mình không xứng đáng với lòng mong nhớ ấy nữa. Nàng khóc: “Bên trời góc bể bơ vơ /Tấm son gột rửa bao giờ cho phai”. Đó là tấm lòng chung thủy đối với Kim Trọng không bao giờ phai. Đó là tấm lòng son của nàng bị hoen ố, biết bao giờ có thể gột rửa được. Nghe nàng kể, tôi thật sự xúc động với nỗi lòng của nàng. Quả thật, nàng là người con gái thủy chung hiếm có. Nàng không nghĩ tới bản thân mà luôn lo lắng cho người khác. Nàng xót xa vì hình dung ra dáng hình cha mẹ “hôm mai”, “tựa cửa” ngóng chờ tin con, nàng xót xa vì lấy ai “quạt nồng ấp lạnh” cho cha mẹ.

Tôi thật sự đồng cảm, thấu hiểu trái tim nàng. Tấm lòng hiếu thảo của Kiều thật cao quý! Tôi nhận ra trong nỗi lòng kia, trong ánh mắt kia một nỗi cô đơn, buồn tủi và hãi hùng trước hiện tại và tương lai. Nàng không nói nữa mà “buồn trông” ra xa, buồn mà trông đợi một điều gì đó. Ngoài xa kia là cửa bể lúc chiều hôm, cánh buồm cô đơn thấp thoáng. Là ngọn nước mênh mông với cánh hoa trôi man mác tựa như một cuộc đời trôi dạt. Nàng dõi mắt xa xăm nơi “chân mây mặt đất”, “nội cỏ rầu rầu”, không gian rộng lớn như tương lai mờ mịt của nàng.

Nước mắt nàng lã chã rơi, nàng nói: Tựa hồ như tiếng sóng ầm ầm kêu quanh ghế ngồi, giông bão cuộc đời đang chực ập bao nhiêu thế lực đen tối đang vây quanh cuộc đời. Tôi sẽ về đâu. Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt giai nhân, tôi thực sự hiểu thấu tâm trạng của nàng nhưng tôi không biết phải làm sao. Tôi im lặng. Chợt nghe tiếng “Cạch” như tiếng mở cửa làm vỡ tan sự yên tĩnh, tôi giật mình quay lại và … choàng tỉnh. Hóa ra, tôi đang mơ. Dù chỉ là một giấc mơ thôi, chuyện nàng Kiều đã là quá khứ rồi, sao lòng tôi vẫn day dứt khôn nguôi:

“Chạnh thương cô Kiều như đời dân tộc
Sắc tài bao mà lại lắm truân chuyên.”

Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy – Mẫu 4

Cái nắng nhè nhè, làn gió mơn man da thịt làm tôi chợt tỉnh cơn mê. Tôi cứ đi sâu, đi về phía trước ở nơi có ánh sáng li ti cuối con đường kia. Nơi đây là một nơi xa lạ, hơi cũ kĩ và cổ, giống như thời xa xưa. Xung quanh là cây là nước, đẹp nhưng hiu quạnh. Thế mà sao cứ cảm thấy quen quen, a quen thật – là căn nhà nơi Kiều bị nhốt đây mà – Lầu Ngưng Bích.

Tôi cứ ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.Sao mình lại ở đây? Chẳng hiểu gì cả? Kể là buổi tối đọc truyện Kiều, thấy xót xa cho nhân vật Thúy Kiều nên khóc và ngủ thiếp đi. Chẳng có lẽ…tôi đang trong mơ. Ôi! thật hoang đường, nhưng đây là sự thật. Trước mặt tôi bây giờ là một bức tranh khung cảnh thật đẹp, chẳng khác Nguyễn Du phác họa là bao.Cảnh non nước đẹp, mang theo tâm hồn phiêu lãng, từng làn sóng lăn tăn, từng khóm cây rung rinh. ..cái nắng chiều hoàng hồn như thắp lên vẻ u buồn. Cảnh vật có đẹp có thơ mộng trong mắt tôi, nhưng có lẽ trong mắt Kiều trên lầu kia giống như một vực thẳm.

Tôi nghĩ mình sẽ phải đối mặt với Kiều. Có sự tò mò, có sự hưng phấn nhưng tôi do dự, không biết có lên bước lên lầu hay không, thực sự là sợ hãi, khi gặp trực tiếp như thế này. Cuối cùng tôi vẫn đi từng bước lên lầu. Mở cửa ra, tiếng cửa kêu kèn kẹt nghe mà u buồn, trong phòng chỉ có cái đèn dầu còn đâu đều chìm trog tôi. Tôi vẫn bước tiếp lên tầng hai, vừa qua ngưỡng cửa đã thấy căn phòng đơn sơ. Chỉ có bàn uống trà, vài cái ghế và chiếc giường ngủ. Nhưng đặc biệt là tôi thấy một người con gái -là Kiều ư?Vẻ đẹp con gái ngày xưa thật đặc biêt, “nếu như Kiều mà sống ở thế kỉ 21 chắc cũng là một hotgirl đấy”, tôi thầm nghĩ. Đúng như tác giả viết “Làn thu thủy nét xuân sơn

“Hoa ghen thua thắm liễu hơn kém xanh”

Làn da nàng trắng nõn, với bộ lông mãy cong đen cùng điểm thêm làm môi đỏ. ..trong nàng cứ như một viên ngọc đẹp -hoa có đẹp cũng chẳng thể so bì, ngôn từu chang thể diễn tả hết. Phải trực tiếp nhìn thấy mới ngỡ ngàng làm sao. Vẻ đẹp thoát tục, mĩ miều như thế, song chẳng phải chịu khổ cực sao. ..Kiều đã phát hiện ra tôi rồi, nàng nhìn tôi đôi mắt trong veo không gợn sóng, thế nhưng nó như có lực hút của sự u buồn, cô đơn trong đó. Hình như tưởng tôi là người đưa cơm nên nàng chẳng lười phản ứng, vẫn rõi đôi mắt ra ngoài xa kia. Kiều không nói tôi cũng không nói, cứ thế mà lẵng lẽ nhìn nàng. Chẳng biết sau bao lâu, khi bóng đêm đã chìm xuống, chỉ còn bóng 2 người dưới đèn dầu. Lúc này tôi mới hiểu được lời thơ của tác giả, sống 1 mình như thế này quả thực quá đáng thương rồi. Giờ đây Kiều mới nói:

– “Sao còn chưa đi?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, chẳng biết nàng đã trải qua những gì? tôi tự hỏi. Im lặng chút, tôi trả lời:

– “Tôi không phải người ở đây, chỉ là vô tình mà bước vào trong thế giới này thôi .Không cần đề phòng tôi”

Lại nhìn tôi, nhưng lần này là ánh mắt ngờ vực. Tôi biết trông tôi chỉ khoảng 15 tuổi, ăn mặc thì kì lạ, ở thời đại này như 1 tiểu cô nương dù sao vẫn ít hơn tuổi Kiều nên tôi nghĩ cô ấy đang chần chừ, có nên tin tưởng tôi hay không? Sau 1 hồi có lẽ cô ấy đã tin tôi rồi. Cô đơn bấy lâu nay có tôi như một người bạn, cô ngồi tâm sự với tôi đủ điều. Vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vui mừng khi được nói chuyện với một người con gái tài sắc vẹn toàn nên tôi cũng có phần rụt rè, hầu như toàn Kiều nói. Tôi chợt nghĩ đến tác giả viết, rồi hỏi Kiều:

– “Tỷ tỷ phải trải qua rất nhiều chuyện, tỷ cũng thật mạnh mẽ, tỷ có thể kể cho ta nghe về tỷ được chứ?” Tôi nhận ra hơi thở u buồn của Kiều, thở dài rồi Kiều cũng nói:

– “Đúng vậy, ta đã trải qua rất nhiều từ. ..đến. .rồi ” tiếng nấc nghẹn ngào, dòng nước mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ thật khiến người ta đau lòng. Có lẽ bất cứ ai trong khoảnh khắc này, không chỉ riêng tôi cũng cảm thấy xót xa cho Kiều, căm hận xã hội thối nát đã đẩy người con gái như vậy vào một vũng bùn. Tôi và nàng tiếp tục trò truyện với nhau, tôi kể cho nàng một số mẩu chuyện cười mà tôi biết, khi tiếng àng cười vang lên trong như tiếng chuông vậy. Bất chợt nghĩ, nếu tiếng cười này cứ vang như vậy thì thật tuyệt vời. Rồi tôi lại kể cho nàng nghe về cuộc sống hiện tại của tôi, nàng lại ngơ ngác vẻ mặt si mê. Tôi thấy tiếc thay cho một đóa hoa chưa nở đã muốn tàn. .Thế rồi đang vui vẻ, tôi nghe thấy tiếng bước chân tới gần, chỉ kịp nhìn thấy Kiều lần cuối rồi chợt vụt tắt. Tôi mở mắt ra, ánh sáng ban công tràn vào làm tôi chưa kịp thích ứng. Biết mà, là mơ thật. .hazz nhưng sao cứ cảm thấy chân thực sao ấy. Gặp Kiều tôi mới nhận ra được nhiều thứ, chẳng thể tin được xã hội xưa thối nát, như thế đẩy những người con gái vào cảnh éo le như vậy. Một xã hội trọng nam khinh nữ, đầy rẫy bất công thật đáng chê trách. Những người con gái chẳng thể lên tiếng làm chủ cho số phận của mình. Tôi thấy thương tiếc họ, và cảm nhận được nỗi đau mà họ trải qua. Vậy nên tôi cũng thấy khâm phục nghị lực sống của họ, thiết nghĩ mình là con gái trong hiện địa thì càng phải nỗ lực phát huy vẻ đẹp của người con gái để không thể hổ thẹn được.

Chỉ là mơ, như ngỡ vừa xảy ra. Tôi nghĩ đây là giấc mơ ấn tượng nhất trong 15 phút từ nhỏ đến giờ. Gặp Kiều tôi như đã trải qua 1 kiếp người. Và nhận ra nhiều bài học quý giá. Tôi biết phải trân trọng từng khoảnh khắc, cố gắng phát huy hết khả năng của bản thân. Để cho xã hội biết rằng: phụ nữ cũng chẳn kém gì đàn ông. Phải chăng các bạn cũng nghĩ như tôi?

********

Trên đây là 4 bài văn mẫu Kể lại giấc mơ gặp Kiều ở lầu ngưng bích và được nàng chia sẻ tâm trạng trong hoàn cảnh ấy. Hy vọng sẽ giúp các em làm tốt bài tập được thầy cô giao trên lớp. Chúc các em học tốt và đạt điểm cao.

Đăng bởi: thcs Hồng Thái

Chuyên mục: Giáo dục

Bản quyền bài viết thuộc Trường THCS Hồng Thái Hải Phòng. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!

Nguồn chia sẻ: Trường thcs Hồng Thái (thcshongthaiad.edu.vn)

THCS Hồng Thái

“Đừng xấu hổ khi không biết, chỉ xấu hổ khi không học.” Khuyết Danh
Back to top button